Author: Trịnh Ánh
Pairing: HopeGa/YoonSeok, WooGyeol (UP10TION Wooshin x Kogyeol)
Category: K+
Summary: ‘Xin hãy giết tôi.’
Một nhành hoa trắng muốt bừng nở trong dáng tuyết
Hoa đón gió, gió lại đón hoa
Gió cùng hoa khóc than cho một quá khứ câm lặng không tên
Lẩn trốn giữa từng cơn gió lạnh
Để rồi chết một tuổi trẻ dưới nắng vàng
.
Hoseok đã nghĩ có lẽ mình không nên tiếp đón vị khách kia, vào cái buổi chiều ảo não ngày hôm đó khi anh thực sự không dư dả sự kiên nhẫn và thừa mứa những khoan dung. Anh thừa nhận rằng việc mình theo đuổi đúng là không quang minh chính đại gì cho cam, vì xét cho cùng thì trong mắt những kẻ chấp pháp anh so với những tên đồ tể hay phường buôn người không có quá nhiều khác biệt, có chăng thì cũng chỉ là anh mượn sự tình cờ ngẫu nhiên nhiều hơn họ một chút mà thôi; thế nhưng anh vẫn có những quan điểm cá nhân.
Ai cũng có quan điểm sống cả. Tựa như vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa mình và những trái chiều khác và tuân thủ nó đến cùng. Không phải tự nhiên mà ở các bãi biển người ta có những biển cảnh báo. Đừng bơi quá ranh giới này, hoặc là chết, đơn giản vậy thôi. Lờ đi quan điểm của bản thân tức là hạ nhục cái gốc gác của chính mình.
Một vị khách đã tìm gặp anh và yêu cầu anh hãy giết anh ta. Trong phút chốc anh cảm thấy vô cùng trống rỗng. Chưa một ai đưa ra đề nghị yêu cầu anh hãy giết họ cả, chưa một ai.
Anh nên tự sát thay vì tìm gặp tôi, thưa anh. Anh đã đáp trả lại như thế. Anh nhìn thấy một thoáng nhu nhược trong đôi mắt người kia. Lại một kẻ không dám giết ai lại càng không nỡ xuống tay với chính mình. Những người như vậy chỉ khiến cho anh cảm thấy chán ghét. Anh thích những người có nghĩa khí. Những người dám làm. Những người đặt một tập tài liệu xuống trước mặt anh, hoặc chìa ra cho anh một tấm ảnh với vài dòng ghi chú ở mặt sau, và nói rằng, hãy giết người này giúp tôi. Xã hội này cần những người như thế, chứ không phải là những người quỵ lụy quỳ xuống cầu xin làm ơn hãy giết tôi.
Tôi giúp anh giết chính bản thân anh, vậy thì ai sẽ giúp tôi giết chính bản thân tôi? Người ta sinh ra để tự bảo toàn tính mạng của mình, đôi khi vì bảo toàn tính mạng của mình mà chấp nhận hi sinh kẻ khác, chứ không phải là tự dâng cổ họng mình lên để người ngoài cứa một nhát. Không phải, hoàn toàn không.
‘Tít… tít…’
Hoseok áp ống nghe lên tai, im lặng chờ đầu dây bên kia lên tiếng. Đây là thói quen của anh, anh không lên tiếng trước. Họ mới là những người đến đưa ra yêu cầu cho anh, nên chẳng có lí do gì để anh phải tìm cách bắt họ mở miệng. Họ phải là người đi tìm cái họ muốn, thì chính họ phải ra hiệu cho một ‘kẻ làm thuê’ như anh.
Một vài tiếng động nhỏ lọt vào trong điện thoại. Anh nghe thấy tiếng chuông cửa, tiếng của lò nướng trộn lẫn với tiếng ấm nước đang sôi trên bếp. Những thanh âm của gia đình. Anh có cảm giác như đầu dây bên kia đang nín thở, và rồi một tiếng hát khe khẽ vang lên, ban đầu còn run rẩy nhưng càng về sau càng trôi chảy êm ái hơn.
Một tiếng hát.
.
Tình yêu là thứ hoa nóng nảy chóng nở chóng tàn
Chân ta đặt lên khô cằn và sỏi đá
Và rồi đứng trước ngươi, ta bốc cháy
Một thứ hương loài người lưu lại nơi đầu ngón tay ta lịm đi giữa đại ngàn.
.
Wooseok lặng lẽ bước vào phòng. Hơi lạnh bên ngoài làm anh rùng mình. Từ khi còn nhỏ anh đã giữ thói quen ấy, bước đi thật khẽ như thể không muốn bất cứ ai phát hiện ra sự tồn tại của mình, thậm chí đến một hơi thở anh cũng nén lại trong lòng như thể làm của riêng.
Một kẻ không muốn bất cứ ai phát hiện ra mình, vậy mà lại ham muốn được cất cao tiếng hát. Thật kì lạ, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại mà ngân nga dù chỉ là một khúc đồng dao, Wooseok cũng thấy dường như thời gian ngưng đọng và bốn phía chung quanh lặng ngắt như tờ, chẳng có lấy một ánh mắt theo dõi xét đoán. Chỉ còn lại một mình anh. Chỉ còn lại một mình anh.
Anh thỏa thuê mà uống lấy ánh trăng, ngấu nghiến những căng tràn sức sống cuộc đời để rồi cất lên thành lời ca. Lúc ấy trong đầu anh những món nợ hay những tranh chấp, những đau khổ hay phiền não đều tan biến.
Anh chạm tay lên khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh trên màn hình máy tính. Sẽ sớm thôi, rồi những món nợ, những tranh chấp, những đau khổ hay phiền não sẽ phải thực sự trở thành tro bụi. Tất cả sẽ phải kết thúc.
He hé nhìn ra bên ngoài từ cánh cửa tủ quần áo, anh thấy Minsoo gấp gáp mở máy tính của anh lên. Nhìn kia, những ngón tay thon dài của cậu ấy đang nhấp điên cuồng lên con chuột máy tính. Thứ ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt cậu, lướt thật nhanh qua đôi mắt cậu. Đôi mắt sợ chết.
Minsoo ơi Minsoo à, cậu phải tin tưởng tớ chứ. Rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Ô kìa, cậu ra khỏi phòng rồi đấy ư? Tại sao cậu lại phải gấp gáp như thế chứ? Cái bẫy đã sẵn sàng sập xuống, cậu cần gì phải lo lắng nữa. Có hoảng hốt cũng bằng thừa, không kịp nữa rồi.
Minsoo ơi Minsoo à, tớ chẳng thấy có lí do gì để cậu phải sợ hãi cả. Cậu vẫn ở trong vòng tay tớ đấy thôi, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc. Tớ và cậu sẽ đi dạo bên bờ biển, và nghe nhạc của Park Hyoshin. Cậu biết tớ rất thích Park Hyoshin mà phải không nào, đúng rồi, người đã khiến cho tớ muốn trở thành ca sĩ. Và rồi cậu sẽ chơi đàn còn tớ sẽ hát, còn gì tuyệt vời hơn thế nữa chứ.
Minsoo ơi Minsoo à, đóa hoa tuyết đã nở mất rồi.
Từ rất lâu về trước, đã nở rộ rồi.
.
Anh đi đâu thế?
Yoongi đứng khựng lại bên ngưỡng cửa, không có ý định quay đầu lại cũng không có ý định bước tiếp. Anh chỉ đứng đó, mặc cho ánh nhìn của Hoseok đang xoáy vào mình.
Anh muốn đi đâu?
Hoseok nhẫn nại lặp lại câu hỏi. Yoongi từ từ quay đầu lại. Và anh cười.
Không đâu cả.
.
Chúng ta cùng nhau đi về phía biển. Mặt trời sánh đặc phôi pha từng giọt nắng. Gió gấp gáp cuộn từng cơn về phía đường chân trời xa tít tắp. Một người phụ nữ bế một đứa trẻ trên tay tản bộ bên bờ biển. Bầu trời hoàng hôn như một thấu kính loang sắc đỏ trộn lẫn cùng cam và vàng xắt nhỏ, tất cả quyện lại đổ dài trên bãi cát. Người phụ nữ vỗ về đứa trẻ đang phụng phịu vì sắp phải xa mẹ. Cô nhận được một công việc trên thành phố. Công việc đầu tiên! Phải rất khó khăn cô mới được nhận vào làm việc, đối với một phụ nữ đơn thân đã lăn lộn đủ thứ nghề như cô, chưa bao giờ cô thấy quý trọng tấm bằng trung cấp của mình đến thế. Cô nay đã có công việc, cô sẽ chăm chỉ làm lụng kiếm tiền, cố gắng mua một căn hộ nhỏ rồi đưa con trai cô lên thành phố sống, gửi tiền về quê phụng dưỡng bố mẹ. Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.
Cô mơ màng nghĩ đến khuôn mặt già nua của cha mẹ ửng hồng lên vì đi bộ dưới ánh nắng từ sân ga đến căn hộ nho nhỏ của hai mẹ con cô, ông bà cả đời chỉ sợ mỗi tốn tiền, có nài nỉ thì cũng sẽ chẳng chịu đi xe đâu. Cô sẽ đưa bố mẹ đi thăm thú một vòng quanh ‘dinh cơ’ của mình, rồi đứng trong bếp làm thật nhiều món ăn ngon chờ con trai cô tan học về nhà. Con trai cô thích nhất là ăn món cay, nhưng bệnh dạ dày khiến cho cô khổ sở vì chẳng thể cùng ăn với con. Thế là lại phải làm thành hai phần riêng biệt. Mẹ cô giúp cô chặt khúc sườn thành từng miếng nhỏ vừa ăn, ngoài phòng khách bố cô đang nghe nhạc. Ông thích nhất nhạc của Park Hyoshin.
Rồi con trai cô chạy ùa vào trong nhà, chiếc cặp sách xóc nảy phía sau lưng. Ô kìa, con còn đưa về một người bạn. Là Go Minsoo đúng không nhỉ? Ôi đầu óc của cô, cũng có tuổi rồi nên lú lẫn hết cả, bảo làm sao mà gần đây sếp cứ quở trách suốt. Tỉnh táo, tỉnh táo lại nào! Cô không thể mất công việc này được, con trai cô còn phải vào đại học nữa, còn biết bao nhiêu khoản phải chi tiêu.
Con trai cô kể rằng nhà Minsoo rất giàu, chị gái của cậu bé còn có cả xe riêng đưa đón đi học hàng ngày, nhưng cậu bé lại chỉ thích hàng ngày chạy sang nhà gọi con trai cô cùng đi học. Khi hai mẹ con chuyển lên thành phố thì bố Minsoo cũng chuyển đến đây để lo liệu việc ở chi nhánh mới nên hai đứa trẻ lại được ở cạnh nhau. Con trai cô có một tuổi thơ thật đẹp. Một tuổi thơ đẹp là như thế nào nhỉ, cô cũng chẳng rõ nữa, nhưng tuổi thơ của cô không được đẹp đẽ lắm, dù chỉ lưu lại một vài kí ức vụn vặt nhưng cô biết rằng mình không có bạn. Cho nên với cô, một tuổi thơ đáng nhớ là một thời được cùng bạn bè đến trường.
Cô chẳng thể làm được cho con trai mình điều gì, đã thế chỉ vì cái tính cứ tự cho mình là mạnh mẽ mà cô bắt con sống thiếu đi vòng tay người cha, đến trường bị bè bạn trêu chọc. Nhưng rồi sẽ ổn cả thôi nhỉ, ngày mai cô sẽ lên thành phố đón nhận công việc đầu tiên, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.
Cọ cọ chóp mũi vào mái tóc con, hít hà mùi hương mặn mòi của biển và đói nghèo ám trên quần áo con, cô sẽ nhớ mùi hương này nhiều lắm. Rồi mai này con sẽ mang mùi hương của thành phố, của sự sung túc đủ đầy, mẹ tin là như thế.
.
Minsoo lại tìm đến gặp Hoseok, một lần nữa. Trong mắt Minsoo là những tơ máu. Anh lặng yên nhìn người đàn ông đang đứng quay lưng về phía mình. Anh nhận ra mình chẳng biết gì về Jung Hoseok.
Để tôi nói trước nhé.
Minsoo mở lời. Anh biết người đàn ông kia sẽ không mở miệng trước nếu như anh ta không phải là người chủ động tìm đến người khác để đưa ra yêu cầu. Một thằng đàn ông, mở một văn phòng quái quỷ, nói trắng ra là giết thuê, giết một cách có chọn lọc, giết một cách rất có phẩm cách và quy trình.
Anh giết Wooseok, vì cậu ấy yêu cầu anh giết Min Yoongi, phải không?
Hoseok bật cười. Anh quay người nhìn Minsoo, ra hiệu cho chàng trai tiếp tục nói.
Tôi đã nhìn thấy những tài liệu về vụ án năm đó. Một vụ cướp ngân hàng, nữ nhân viên giữ chìa khóa két bảo hiểm đã bị bắn chết vì không hợp tác với bọn chúng.
Người phụ nữ ấy, là mẹ của Wooseok. Còn kẻ đã bắn chết cô ấy, là bố của Min Yoongi.
Anh biết tất cả, đúng không? Về tuổi thơ thiếu vắng đi tình mẹ của Wooseok.
Wooseok, và mẹ của cậu ấy, chỉ có một ước mơ đơn giản là có được một căn nhà của riêng hai mẹ con, họ sẽ sống một cuộc sống không dư dả nhưng chẳng hề thiếu thốn, một cuộc sống gần với con người hơn một chút.
Min Yoongi đã từng sống một cuộc sống hạnh phúc với cơm ăn áo mặc chẳng thiếu thứ gì, đã một lần nào anh nghĩ đến việc cuộc sống ấy đáng nhẽ ra Wooseok cũng phải được hưởng hay không? Không phải là đầu đường xó chợ, không phải là trẻ mồ côi, mà là một cuộc sống đúng nghĩa. Anh đã một lần nào thử nghĩ đến hay chưa?
Go Minsoo lảo đảo đứng lên rồi đi thẳng về phía cửa. Anh đã sớm biết chàng trai này đến đây không phải là để đòi mạng. Quả nhiên, người tốt. Hai chữ này luôn khiến anh đau đáu trong lòng, rốt cuộc thế nào mới được coi là người tốt, anh chẳng biết, thực sự không muốn biết và xin được từ chối tìm hiểu về nó. Tất cả những khái niệm về người tốt đều khiến cho quan điểm sống của anh bị lung lay.
Một người tốt, là một người như Go Minsoo, điều này thì anh gần như chắc chắn. Cậu ta ra mặt khi cần, và đủ thông minh để hiểu một điều rằng đôi khi phải dùng ‘luật rừng’ để đòi lại công bằng cho những gì đã mất. Cậu ta thuê người loại bỏ những kẻ đốn mạt ngậm máu phun người, tức là tạo điều kiện để thế giới này dọn dẹp sạch sẽ những kẻ đáng bị trừng phạt vì chúng đã làm hại cuộc đời người khác, và để dành hai vị trí còn trống đó cho những người đáng được sống hơn.
Nhưng cậu ta vẫn là người tốt, cậu ta không muốn lấy oán báo oán. Phải, Minsoo đã nhận ra Wooseok đã không còn là Wooseok nữa. Bên trong cái vỏ bọc Wooseok là những oán thù những hờn ghen và đố kị, là những nỗi căm phẫn có lẽ đã được nhen nhóm từ quá lâu đến mức bùng lên thành một ngọn lửa và thiêu đốt chính cậu ấy. Kim Wooseok thực ra đã chết ngay thời điểm viên đạn lao ra khỏi nòng súng và găm vào trán người phụ nữ kia, một người làm mẹ, một người làm con, chẳng có gì ngoài nghị lực để gây dựng lại cuộc đời mình, một người tốt.
Vậy thì bố của Min Yoongi, liệu có phải là người tốt hay không? Ông ta phạm pháp, ông ta cướp ngân hàng, ông ta giết người, nhưng ông ta ăn năn suốt phần đời còn lại. Nhưng ông ta hàng năm đều đặt hoa lên mộ người phụ nữ kia trong một buổi chiều xám xịt bụi đời và lắc rắc những hạt mưa sa. Nhưng ông ta chỉ muốn có tiền để nuôi nấng hai đứa con trai của mình, mà một trong hai đứa trẻ lại mang bệnh, lạc mất mối liên kết với thế giới bên ngoài, tự sống thu mình lại chẳng thể giao tiếp với ai.
Liệu ông ta có đáng được coi là một người tốt hay không?
Hoseok nhăn mặt đưa tay bóp bóp trán. Gần đây anh luôn cảm thấy nhức đầu, có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều. Khẽ lắc lắc đầu, anh vịn tay vào mép bàn rồi ngồi phịch xuống ghế.
Một người được xét đoán là ‘người tốt’ hay không dựa vào hành động của người đó, từ trước đến nay luôn là như thế. Anh ta quyên góp tiền cho quỹ vì người nghèo, vậy thì anh ta là người tốt. Vẫn người đàn ông đó tham nhũng, nhận hối lộ, vậy thì ông ta lập tức trở thành kẻ xấu. Chẳng có ai tốt hoàn toàn, cũng không một ai xấu xa ngay từ khi lọt lòng. Tất cả đều vì cá nhân mình mà méo mó biến dạng, tất cả xét cho cùng vẫn cứ là vì mình. Chấp nhận nuôi con mình bằng những đồng tiền dơ bẩn, chỉ để con có cuộc sống ấm no hơn mình, chỉ để mình không thấy hổ thẹn với bản thân, nói là vì người nhưng ngần ấy chữ ‘mình’, lại không phải là ‘vì mình’ đấy sao?
Yoongi, anh không cần nấp ở đấy nữa đâu, cậu ấy về rồi.
Từ sau cánh cửa, một người bước ra, phủi phủi lớp bụi bặm bám trên tay áo. Là Min Yoongi. Nếu như là trước đây, Hoseok sẽ nghĩ rằng Yoongi đang ở một góc trong căn phòng, nhìn chằm chằm vào một cái bóng đèn hay cánh quạt trần, nhưng bây giờ thì không.
Anh đã giết Kim Wooseok, đúng chứ?
Sao anh không trả lời em, nào, nói gì đi, biện hộ cho mình đi.
Hãy nói là anh không làm đi, chỉ cần anh nói một câu thôi, em sẽ tin anh. Làm ơn hãy nói gì đó đi.
Nhưng Yoongi không nói gì. Anh chỉ đứng yên ở đó, ngây ra như phỗng. Mất liên lạc với thế giới bên ngoài, phải rồi, mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Và bây giờ Yoongi bắt đầu hướng sự tập trung vào một thứ khác. Có vẻ như Go Minsoo đã đánh rơi thứ gì đó khi cậu ta bị vấp ngã khi chuẩn bị rời khỏi đây. Một vỏ đạn đồng tinh xảo. Anh nhìn chằm chằm vào nó, rồi ngồi thụp xuống mà mân mê nó trong lòng bàn tay.
Hoseok gầm lên một tiếng rồi lao vào Yoongi, túm chặt lấy cổ họng Yoongi rồi siết chặt. Hai mắt Hoseok long lên sòng sọc, vì căm phẫn, vì cảm giác bị phản bội lòng tin, vì cảm giác đau đớn trào lên tanh lòm cuống họng, anh cảm giác được những giãy giụa của người bên dưới cứ thưa dần thưa dần rồi dừng hẳn. Máu nóng như muốn trào ra từ hốc mắt anh, bọt trắng sùi ra bên mép.
Mắt Hoseok dại đi, anh loạng choạng đứng dậy. Phải rồi, là anh ta, là anh ta giết người, anh ta là kẻ ác, nên anh phải giết anh ta. Phải rồi, tại sao anh ta lại phải giết người trong khi đáng nhẽ ra người đó có quyền trả thù anh ta chứ? Dơ bẩn, haha dở bẩn, phải rồi, anh ta đáng chết. Dù anh ta có là Min Yoongi đi chăng nữa thì anh ta cũng đáng chết haha… Phải rồi, mình làm đúng, mình làm đúng mà mình không hề sai, mình đã tuân thủ đúng nguyên tắc, haha mình không phải, phải rồi…
Một khẩu súng không biết từ bao giờ đã được đặt trên bàn, chất kim loại óng ánh dưới nắng chiều hắt vào qua khung cửa sổ. Một khẩu súng đã được lên đạn. Hoseok vươn tay về phía khẩu súng, miết nhẹ tay lên cò súng rồi mỉm cười. Hoseok ngã vật ra phía sau. Máu ộc ra từ lỗ đạn đen ngòm nơi thái dương, tràn ra sàn nhà.
Cánh cửa mở ra, Go Minsoo bước vào phòng. Anh ta lắc lắc cái bình nước đặt ở trên chiếc kệ nhỏ kê ngay cạnh cửa, bột thuốc trắng xóa nổi lên. Wooseok đã từng nói với anh loại thuốc này nếu dùng đủ liều lượng sẽ có tác dụng như thuốc ngủ, nhưng nếu quá liều sẽ gây ra ảo giác khiến người ta mất kiểm soát, đầu óc không còn minh mẫn. Chlorpromazine.
Go Minsoo mang bình nước xuống bếp tráng thật sạch rồi lấy nước mới vào bình, nghêu ngao huýt sáo đặt nó vào chỗ cũ rồi tiến đến bên cạnh bàn làm việc, tháo bức ảnh ra khỏi khung rồi lồng một tấm ảnh mới vào. Miết ngón tay lên khuôn mặt trong bức ảnh, Minsoo mỉm cười dịu dàng.
Cảm ơn em. Bây giờ thì em sẽ mãi mãi ở bên anh.
Chiếc đĩa CD quay tròn bên tròn máy phát nhạc. Một bản nhạc cũ của Park Hyoshin. Chà, người tốt là cái thá gì chứ? Quy luật bất biến của cuộc đời này là giết chóc, giết hoặc bị biết, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Minsoo rút một tập tài liệu bên trong chiếc túi mang bên mình ra, chà chà, để xem nào, Wooseokie của anh muốn yêu cầu người ta giết anh sao, em yêu à, anh đã nhờ anh ta giết người vì em, tại sao em lại muốn loại bỏ anh chứ? Sống bên cạnh anh khó khăn đến thế sao?
Cái gì ấy nhỉ, những gì em nói ấy? Minsoo đã không còn là Minsoo nữa? Haha sao em lại nói những lời cay nghiệt như thế với người yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời kia chứ? Cũng may mà bố của Min Yoongi giết mẹ em, và anh đã tính toán từ trước, nếu không thì có khi anh đã chết dưới tay em rồi. Chậc chậc, Wooseok à, anh yêu em nhiều lắm em biết không?
Go Minsoo ngồi xuống chiếc ghế êm ái kê trước bàn làm việc, ôm khung ảnh vào lòng, đôi mắt anh mơ màng nhìn về phía hai cái xác nằm dưới đất.
Một tập hồ sơ đặt trên bàn, một cái tên, một bức ảnh được dán lên mặt giấy, cùng với một dòng chữ được viết bằng mực đỏ rõ ràng từng nét một.
‘XIN HÃY GIẾT TÔI.’
Minsoo bật cười cẩn thận gỡ bức ảnh ra khỏi mặt giấy, bức ảnh được dán chồng lên một bức ảnh khác, một khuôn mặt mà anh rất quen, khuôn mặt mà ngày nào anh cũng nhìn thấy trong gương.
Khuôn mặt của chính anh.